CHIỀU VEN ĐÊ

Lượt xem:

Đọc bài viết

clip_image002

 Chiều về… mang về cả những ước mơ và hoài niệm, để lòng tôi mãi bâng khuâng trong cái nồng ấm, thơm dịu của những bó rơm mùa gặt, cái se lạnh của một chiều êm ả ven đê và mùi đất ẩm mốc nhưng sao thân thương quá đỗi. Hồn quê phải chăng được khơi nguồn từ đó để sau bao năm cách biệt con người còn vương vấn mãi không thôi?

Tôi đi chân trần trên bờ đê được trải một lớp rơm còn ấm hơi người; cảm giác lành lạnh, gai gai lan tỏa dưới bàn chân khiến tôi dễ chịu và thích thú. Sau một vài bước đi thư thả, tôi không thể làm chủ được đôi chân nữa, nó cứ thế nhảy lên nhịp nhàng như đang hoà điệu cùng một vũ khúc đồng quê. Chẳng hiểu đôi mắt của những người trên ruộng lúa nhìn tôi nghĩ ngợi gì, nhưng tôi thầm cảm ơn nụ cười của họ – trong trẻo, rạng rỡ, bay cao bay xa, tan trong nắng và hoà trong gió – như đón chào tôi, đứa con xa lần đầu tiên trở về quê cũ.

Người quê tôi tự nhiên và chân thành đến lạ, không cần quen biết, chỉ cần nhìn thấy nhau, cười một cái thế là thân ngay. Tôi cũng hào phóng trao gửi nụ cười cho những ai tôi gặp trên đường và nhận về được nhiều hơn thế nữa. Tiếng cười của họ như ẩn chứa một thông điệp về cuộc sống chân thành, giản dị, vô tư, dẫu rằng cuộc đời vẫn luôn là dòng chảy buồn vui lẫn lộn. Còn ánh mắt nồng ấm như chiếu vào tâm hồn người đối diện một khát khao được sẻ chia và hòa nhập. Ví tựa ngọn lửa đủ sức sưởi ấm cho màn đêm giá lạnh thế nào, ánh mắt của người dân quê tôi cũng ấm áp mãnh liệt như vậy, nó giúp tôi thấy ấm lòng hơn khi ngồi trên mảnh đất thân yêu bên cạnh những người lần đầu tiên tôi gặp gỡ. Buổi chiều đến với cánh đồng quê tôi và ở lại đó mãi, mặt trời không vội vàng lẩn trốn hay còn muốn nhìn và ghi nhớ những khuôn mặt thân yêu dạn dày sương gió này thêm chút nữa?

duong song

Mải mê rảo bước trên những đoạn đường đất quanh quẩn trong làng, nhìn những ánh đèn khi mờ khi tỏ toả ra từ những mái nhà tranh, và ánh sáng của những con đom đóm lập loè, tôi mong rằng một màn đêm yên tĩnh sẽ phủ xuống làng quê, để nơi đây mãi là vùng đất thanh bình và là điểm dừng chân của mọi ước vọng.

Xa xa thấp thoáng từng nhóm người chân bước nhẹ nhàng và cười nói vui vẻ vì một mùa bội thu, từng đàn trâu cũng nặng nề lê bước sau một ngày no cỏ… Nhìn khung cảnh ấy tôi thấy lòng mình chợt bâng khuâng nhẹ nhõm, có hơi ấm nào nồng nàn cho bằng hơi ấm quê hương? Tôi bỏ lại sau lưng những buổi chiều tan sở, vội vã lên xe về nhà để kịp lo cơm nước cho gia đình, bỏ lại sau lưng cả những con đường đổ nhựa chưa kịp tối đã bật điện sáng trưng, tạm gác lại những công việc yêu thích và lo toan để tận hưởng hương vị nồng nàn của mảnh đất này. Ngồi quây quần bên mâm cơm thơm mùi lúa mới, cảm nhận vị mặn chát của những giọt mồ hôi mà thấy bát cơm ngọt ngào biết mấy. Cơn gió nào vô tình thổi nhẹ, làm tung bay mái tóc trên bờ vai, tôi ngỡ ngàng vì mái tóc mình mang một mùi thơm quyến rũ thân quen – mùi thơm của những bó rơm còn ấm hơi người.

Tác giả: Cô Trần Thị Mỹ Phương

Thầy cô và các bạn học sinh có đóng góp cho trang web nhà trường những sáng tác hoặc bài viết mới xin gửi về BBT: doantruongthptchuyennct@gmail.com